bước qua lời nguyền
Bước qua lời nguyền 12/12/2020 Tiếng chiêng từ bãi tha ma của buôn bên cạnh lan trên mặt sông, vọng về nghe não nùng, bi ai. Ông Thạch phi xe máy đến khu vực người ta đang tổ chức làm lễ bỏ mả (1) tìm, hỏi tin con.
Bước 1: Rút nguồn router và modem. Bước 2: Chờ khoảng 30 giây, sau đó cắm lại nguồn các thiết bị. Bước 3: Cuối cùng thử mở lại OBS và xem phần mềm còn bị lag, treo hay không. Cách 4: cập nhật (Update) driver card mạng. Ngoài ra nguyên nhân gây ra lỗi OBS bị lag, treo có thể là
Bước qua lời nguyờ̀n. Khi vừa theo nghề cầm bỳt Tạ Duy Anh đó cú ngay một truyện ngắn Bước qua lời nguyền
Bước Qua Lời Nguyền. 125 likes. Kịch: Bước Qua Lời Nguyền Tác Giả: Tạ Xuyên Dựa theo truyện ngắn " mùa hoa cải bên sông " của nhà văn Nguyễn Quang Thiều Đạo Diễn: Lê Mẫn
Lời Nguyền Lỗ Ban Viên Thái Cực Khó dừng bước Có ngựa đang leo lên núi Quy Giới từ đường Vọng Dương ư? Bên đó súc vật bình th
nolactanbrea1984. 11PHẦN MỞ ĐẦU“Bước qua lời nguyền” là một trong những truyện ngắn xuất sắc củanhà văn Tạ Duy Anh, nó đã làm nổi danh tác giả ngay khi được đăng trên báoVăn Nghệ, tháng 11 năm 1989. Câu truyện lấy bối cảnh là một vùng nôngthôn trước cách mạng, ở đó người dân sống với những luật lệ, những địnhkiến hà khắc. Ở đó có một cậu bé muốn bước qua lời nguyền để bênh vực mộtcô bé, lớn lên họ quyết tâm vượt qua hận thù để bảo vệ tình từ khi ra đời, “Bước qua lời nguyền” đã nhận được nhiều khenngợi từ các nhà phê bình cũng như đông đảo bạn yêu văn học vì thế bạn đọcsẽ có nhiều quan điểm riêng và nhiều cách tiếp cận với cái mới của tác phẩmnày. Ở bài viết này chúng tôi tiếp cận theo khía cạnh thời gian trần thuật trongtác phẩm để có cái nhìn khách quan về một tác phẩm được coi là tiên phongcủa một phong cách sáng tác. Ta bắt gặp trong đó những mảng thời gian bị cắtvụ, xé mảnh và cự ly ngắn đến mức chỉ là sự nêu gợi, mang tính chất duyêncớ để cho dòng chảy của ý thức tha hồ bay NỘI DUNGNếu thi pháp học quan tâm chủ yếu đến thời gian của nhân vật, củanhững sự kiện diễn ra trong tác phẩm thù tự sự học quan tâm nhiều đến thờigian của việc kể, tức là thời gian trần thuật, vốn gắn liền với người kể nhà tự sự quan tâm đến độ lệch giữa thời gian sự kiện và thời gian GS. TS. Trần Đình Sử “Mối tương quan giữa thời gian trầnthuật và thời gian được trần thuật đã được các nhà hình thức Nga, Vưgôtxkiphát hiện từ lâu. G. Genette có công lập ra công thức để phân tích như mộtphép tu từ của trần thuật”.Còn G. Genette đã chỉ ra độ lệch văn bản trên hai trục tọa độ của thờigian trong truyện kể. Đó là trục thời gian tuyến tính của cốt truyện và trụcthời gian trần thuật mang tính phức hợp, chồng chéo lên nhau của cấu trúcdiễn ngôn trần thuật. Tính phi đẳng thời hay độ lệch văn bản chính là năng lựctư duy về thời gian của tiểu thuyết trước nhu cầu cắt nghĩa, lý giải con ngườivà hiện thực đa quan điểm tự sự học, G. Genette đã định nghĩa thời gian như sau“Thời gian nghệ thuật là một chuỗi thời gian kép, có thời gian của cái đượckể lại và thời gian của truyện kể, tức là thời gian của cái được biểu đạt vàthời gian của cái biểu đạt”Như vậy, thời gian của tác phẩm được cấu thành hai lớp Lớp thời giantrần thuật và lớp thời gian được trần thuật. Lớp thời gian trần thuật, chính làthời gian của truyện kể; Lớp thời gian được trần thuật, chính là thời gian củacốt truyện, của câu tôi tiếp cận vấn đề thời gian trần thuật của tác phẩm trên cơ sởđi tìm thời gian huyền thoại ứng dụng lý thuyết Gennette trên ba cấp độ trậttự thời gian kế tiếp nhau của các biến cố trong câu chuyện với trật tự giả thời gian trong việc sắp xếp chúng của các nhà văn trong truyện kể; thời lưutức là độ lâu của các biến cố với giả - thời lưu thực chất là độ dài của vănbản và cuối cùng là tần suất mối quan hệ giữa khả năng lặp lại của câuchuyện với khả năng lặp lại của truyện kể.1. Trật tựNếu kiểu trần thuật theo thời gian tuyến tính vẫn chiếm ưu thế trongvăn xuôi trước 1975 thì ở những tác phẩm đương đại, kiểu trần thuật phituyến tính trở nên phổ biến hơn. Tạ Duy Anh đã ý thức được điều đó trongnhững tác phẩm của mình, tổ chức thời gian phi tuyến tính cũng xuất phát từquan niệm tiểu thuyết là một trò chơi. Với lối tràn thuật này, thời gian bị đảolộn, không còn theo trật tự tuyến tính của thời gian đời sống. nhiều chuyệndiễn ra sau được kể trước và ngược lại nhiều chuyện diễn ra từ trước nhưngrất lâu sau tác giả mới nhắc lại. Truyện ngắn của Tạ Duy Anh nhờ đó mà tạođược sự hấp dẫn, thu hút bạn phần này chúng tôi bắt gặp sự sai trật tự niên biểu của các biếncố so với việc sắp sếp thời gian để kể lại chúng của Tạ Duy Anh. Ở bài viếtnày chúng tôi đưa ra các lớp thời gian, mỗi lớp được ghi bằng một chữ in hoaA, B, C,…. Mỗi lớp thời gian được tóm qua thời gian và nội dung tươngứng của nó. Truyện “Bước qua lời nguyền” thời gian cốt truyện được diễn ratrong khoảng hơn hai mươi năm. Từ lúc nhân vật “tôi” bảy tuổi cho đến lúctrở về vào khoảng năm hai mươi tám đây chúng tôi tạm chia cấu trúc lớn của truyện “Bước qua lờinguyền” thành 8 lớp thời gian trần thuật trong truyện kểA “Năm tôi lên bảy tuổi [...] những hồi ức kinh hoàng không bao giờcòn hong khô được nữa” 2 trang. Câu chuyện bắt đầu với những ký ức,những định nghĩa ngây ngô thời “lên bảy” của nhân vật “tôi”. Còn Quý Anhlà con gái một ông địa chủ hết thời luôn bị bạn bè trong lớp trêu chọc, bắt “Sau trọn mười năm, kể từ khi tôi khóc thầm ra đi [...] Cả làng bảochị ấy mắc nghiệp chướng do lão Hứa gây ra. Nhưng chỉ mình em biết chị ấychờ anh.” 4 trang. Hiện tại của nhân vật “tôi” trở về sau nhiều năm bỏ nhàđi xa. Anh đi thăm khu nghĩa địa với những mảnh đời chắp nối của mười nămtrước qua câu chuyện kể của đứa em “Trong những câu chuyện bố tôi kể [...] ông dặn mẹ tôi sau nàyphải đẻ ít nhất 3 thằng con trai” 2 trang. Đây là đoạn kể về mối thù khôngđội trời chung từ thời “ông tổ bốn đời” cho đến đời cha, đời chú giữa hai giađình nhân vật Tư và lão “Năm tôi lên mười gia đình tôi đang ở thời kỳ đại thịnh [...] quằnquại trong nỗi ân hận đành chịu mang tội với ông và chú Hai tôi” 2 trang.Đây là đoạn hồi ức của nhân vật “tôi” vào khoảng năm lên mười tuổi, gia đìnhQuý Anh xa sút, sống lủi thủi qua ngày. Đồng thời cũng nhớ lại những cảmxúc đầu tiên của mình với cô thiếu nữ Quý Anh xinh “Tuổi thơ của tôi được nâng lên từ những cánh diều [...] tôi đã từgiã tuổi thơ bằng một giấc mơ”6 trang. Dòng ký ức ngược về những ngàythơ ấu thời còn cùng nhau chăn trâu, thả diều. Trong một lần Quý Anh bị đám55trẻ con trong làng bắt nạt Tư đã dũng cảm đứng ra bảo vệ cô, cũng từ đó giữahai người chớm nở những rung động đầu “Bố tôi kể làng Đồng xưa kia vốn chỉ là một bãi đất bằng dùng làmnơi cày bừa nhà Chánh tổng [...] tôi đập nát tất cả bảy chiếc miếu thờ để suốtđêm ấy tôi ngồi khóc âm thầm như kẻ bị ruồng bỏ” 3 trang. Kể về nguồngốc của làng Đồng từ thời nó mới chỉ là một bãi đất trống, về lời nguyền “contrai con gái trong làng không được lấy nhau”. Bị phản đối, bị cấm đoán từ giađình và dòng tộc nhân vật “tôi” trong truyện đã chọn cách bỏ nhà ra đi, đậpnát bảy chiếc miếu thờ cũng như đập nát sự ngu ngốc, lòng thù hận của nhữngcon người nơi “Bây giờ các vị đã nằm cả ở đây, nơi trước kia chỉ là cái gò conngười [...] tôi biết tóc bố tôi bạc đi một cách khủng khiếp một phần vì nhữngđau khổ tôi trút lên cuộc đời Người” 1 trang. Dòng thời gian về với hiện tại,đứng giữa khu nghĩa địa – nơi chôn vùi những con người, những định kiếncủa mười năm trước nhân vật nhớ về cái đêm anh và Quý Anh bị bủa vâybằng giáo mác, bằng nỗi căm ghét phi “Mọi việc tôi làm trong kì nghỉ phép đều không lọt mắt bố tôi [...]bố tôi gục xuống như vừa bị cả khối nặng khủng khiếp đè lên vai. Hình nhưông đã khóc được” 1 trang. Thời gian nghỉ phép của Tư sắp hết anh chuẩnbi lên đường, người cha tuy vẫn chưa đủ can đảm bước qua lời nguyền nhưngcũng đã đồng ý cho Quý Anh về làm dâu nhà mình mặc dù là sau khi ôngchết. Những ân oán, những định kiến có thể từ nay sẽ được chấm đây là niên biểu của truyện kể thời gian được trần thuật trongtruyện kể.66C1 - A2 - D3 - E4 - F5 - B6 - H7 - G8Trong đóC1 Quá khứ xa nhất của mạch tr năm trướcthì cốt truyện cũng hợp lý, nó là thời gian của hiện tại thì câu chuyện cũngchân xác. Xét từ dấu hiệu ngôn ngữ, sự phân chia giai cấp trong tác phẩmthì bối cảnh câu chuyện được lấy ở những năm trước cách mạng, sau khicó cuộc cải cách ruộng đất. Nhưng nó cũng không có ý nghĩa quan trọng,nó chỉ là một sợi dây nối kết thời gian lỏng lẻo hiện thực tác phẩm vớithực tại cố định ngoài cuộc hãy xem lại những cụm từ chỉ thời gian, đo thời gian chạy dọc tácphẩm năm tôi lên bảy tuổi, suốt một thời cấp I, hôm sau, ngày xưa, sautrọn mười năm, mười năm trước, ông tổ bốn đời, dạo ấy bố tôi 16 tuổi,năm tôi lên mười, một hồi dạo đó tôi 12, trái tim cậu bé 12 tuổi như tôi,cậu Tư bao nhiêu tuổi – 15 còn mày – cháu 14, Quý Anh 17 tuổi đẹp nhưtiên sa... Đấy là thời gian vật lý, kéo dài trong hai mươi năm. Là thời giancủa tâm trạng, thời gian của hồi ức, hồi tưởng, thì đấy là thời gian bất tậncủa cõi đời, cõi Quãng ngưngPhần này liên quan đến quãng ngưng miêu tả cảnh trầm tư của nhânvật. Nó làm chậm lại dòng chảy của truyện. Đôi khi miêu tả còn mang tínhchất xảy lặp, nghĩa là nó nằm ở thời điểm đặc biệt của truyện kể, mà ởchuỗi những điểm tương đồng và do đó nó không tham gia vào việc làmlại truyện kể. Ngược lại, ngay cả khi miêu tả được xuất hiện nhiều lầncũng không chắc đó là quãng ngưng của truyện kể, bởi đó là thủ pháp“treo” của câu truyện. Khi miêu tả được xuất hiện vào thời điểm đặc biệtmà không phải là xảy lặp mà cũng không phải là “treo” thì quãng ngưngcó tác dụng làm dãn hoặc chậm lại truyện, chìm vào tâm tình triết lý hoặckhơi sâu vào ý nghĩa cuộc đời. Trong “bước qua lời nguyền” bên cạnhnhững sự kiện, những dòng biến cố vẫn đan xen những quãng ngưng.1. “Giờ đây bãi nghĩa địa bị chia cắt làm ngôi mộ của họ xem racũng hiền lành. Nhấp nhô hàng trăm lô đất sàn sàn như nhau, cỏ mọc xanhrì. Làng tôi gọi đấy là khu bình dân. Sau hàng rào quét sơn trắng nổi lênđám mộ được xây cất công phu thò ra thụt vào, chạy song song nhau. Rồilại một đám khác, lù lù mấy nấm đất cao ngang đầu, trên nóc đều có câythiên tuế uốn éo một cách dị dạng. Tách biệt với khu bình dân và khu phúquí lại có một khu khác thập thò vài chục mô đất sè sè, nom hiu quạnh nhưlũ mộ vô chủ, cả năm may lắm được một lần hương khói vào dịp ThanhMinh”2. “Cánh diều của trẻ con chúng tôi mềm mại như cánh sạch vì không hề vụ lợi. Trong khi người lớn chạy bật móng chânđể rong diều thì đám mục đồng chúng tôi sướng đến phát dại nhìn lên lông ngỗng vi vu trầm bổng. Sáo đơn rồi sáo kép, sáo bè… như gọithấp xuống những vì sao sớm. Ban đêm trên bãi thả diều thật không còn gì1111huyền ảo hơn. Có cảm giác diều đang trôi trên dải Ngân Hà! Người lớn sợbóng đêm như sợ mất con lợn cứ thu diều về dần, bỏ mặc chúng tôi vớibầu trời tự do, đẹp như một thảm nhung khổng lồ. Có cái gì cứ cháy lên,cháy mãi trong tâm hồn chúng tôi. Sau này tôi hiểu đấy là khát vọng. Tựanhư khi tôi đọc truyện cổ tích và ước thành chàng hoàng tử lao vào chémmãng xà bảy đầu cứu công chúa. Chỉ có trăng, sao và những cánh diều hộmệnh. Tôi đã ngửa cổ suốt một thời mới lớn để chờ đợi một nàng tiên áoxanh bay xuống từ trời. Bởi vì bao giờ tôi cũng hy vọng khi tha thiết cầuxin “Bay đi diều ơi! Bay đi!…” Cánh diều tuổi ngọc ngà đứt dây bay đi,mang theo nỗi khát khao héo mòn của tôi”. Cho đến một hôm cánh diềutrở lại thật. Nó xác xơ, ủ rũ và bị xách ngược lên, tàn nhẫn như người taxách con cá3. Sau này mỗi lần bắt gặp một tiên đồng trong các cuốn tiểuthuyết, tôi thường nhớ đến Quý Anh ở giây phút ấy. Khuôn mặt nó trongveo, cặp mắt trong veo với hai lọn tóc lắc lư bên má. Xin đừng nghĩ đơngiản về trái tim cậu bé tuổi 12 như tôi. Lòng tôi sóng sánh như bát nướcđầy… Tôi để tuột thanh kiếm tráng sĩ vì một lời khẩn nguyện dâng lên từđất “Cậu và tôi… và những mùa vàng rực nắng, chúng ta cùng là con đẻcủa một cuộc đời không thù hận.”4. “Dạo ấy chân ruộng gieo mạ chưa bị tận dụng tăng vụ như bâygiờ. Sau khi đưa hết mạ xuống đồng cấy, chân ruộng ấy bị bỏ rờm cho đếnlứa mạ sau. Thật là một thời kỳ hiếm có mà trời ban cho bọn trẻ chúng bị ngăn cản, đám cây cút kít, cỏ dày, cỏ mật… mọc nhanh như cóphép, tạo một cái thảm cỏ xanh tuyệt đẹp chạy hút đến tận bờ đê là nơi mặttrời thường nhô lên mỗi sáng. Chúng tôi bỏ mặc lũ trâu chạy ăn tự do trêncánh đồng. Từng đàn chèo bẻo sà xuống bắt ruồi, thỉnh thoảng lại xoẹt1212cánh ngang mặt chúng tôi. Có hôm bọn tôi chạy toé kèn vì một đôi vợchồng chèo bẻo mất con. Giống chim này say đòn, sẵn sàng bổ toác đầuđối phương, bất kể đó là người.”Nhận xétNghệ thuật tự sự ở đây vừa tiến lên để “kể” vừa “ngưng lại” để soitỏ tâm trạng. Sống trong những định kiến những thù hằn dai dẳng nhưngtâm hồn những đứa trẻ vẫn có những giây yên bình, vẫn mang một tâmhồn thánh thiện, không bon chen, không cố nhoi lên để rồi dẫm dập lênnhau như những cánh diều của người lớn, như lời nhân vật Quý Anh nói“chúng ta là con đẻ của một cuộc đời không thù hận”. Chính những đoạnngưng này trong cuộc đời đầy những oán ân của các nhân vật đã đem lạichất thơ cho tác phẩm, ước mong xóa nhòa những lời nguyền cay độc đócàng được chú ý KẾT LUẬNTrong nghệ thuật tự sự, thời gian là một nhân tố quan trọng, với nhữngcách tân mới mẻ trong nghệ thuật trần thuật Tạ Duy Anh là một trong nhữngtác giả đã mạnh dạn phá vỡ cấu trúc thời gian đơn tuyến vốn đã quá quenthuộc của văn xuôi truyền thống. Chính điều đó đã tạo nên sức hấp dẫn vàchiều sâu của tác phẩm, khơi mở nên một “dòng văn học bước qua lờinguyền” Hoàng Ngọc Hiến. Qua hơn 20 năm cầm bút, Tạ Duy Anh vẫnluôn luôn trăn trở tìm cách đổi mới tư duy, quan niệm nghệ thuật, làm mới tácphẩm từ nội dung tới hình thức, từ ngôn ngữ tới cấu trúc. Chính những điềuđó khiến các tác phẩm của ông lúc ra đời, đi vào cuộc sống chưa bao giờchấm dứt tranh cãi. Ông từng tâm sự "Thật tình mỗi lần cho ra đời một cuốnsách, tôi luôn phấp phỏng lo sợ không khéo mình đang làm người khác mệtmỏi". Tuy nhiên, với một người "không bao giờ cho phép mình ngồi vào bànviết mà lại thiếu sự nghiêm túc, tỉnh táo… chú ý từng chữ một" như ông thìnhững cuốn sách ấy có khiến người khác mệt mỏi hay không lại cần câu trảlời từ chính những độc giả chúng LIỆU THAM Anh Đào, Đổi mới nghệ thuật tiểu thuyết phương Tây hiện đại, Giáo dục, Hà Nội, 1995Lê Thị Tuyết Hạnh, Thời gian nghệ thuật trong cấu trúc văn bản tự sựqua các truyện ngắn Việt Nam giai đoạn 1975 – 1995, NXB Nội, Duy Thiệp, Phê bình văn học từ lí thuyết hiện đại, NXB Giáo dục, Mạnh Quỳnh, Tìm hiểu nhịp điệu kể chuyện trong tiểu thuyếtVũ Trọng Phụng tiếp cận lý thuyết thời gian “giả” của Genette, cứu văn học, 2007Trần Huyền Sâm biên soạn và giới thiệu, Những vấn đề lý luận vănhọc phương Tây hiện đại, Nxb Văn Học, LỤC
Vicky Donor 2012Thể loại Hài HướcTrạng thái 125 phútSắp Chiếu HDĐạo diễn Shoojit SircarDiễn viên Ayushmann Khurrana, Yami Gautam, Annu KapoorĐang tải tập phimNội dung phimBước Qua Lời Nguyền Vicky Donor 2012Vicky Donor là câu chuyện kể về một người đàn ông thất nghiệp và lười biếng tên là Vicky được một bác sĩ thuyết phục hiến tinh trùng để kiếm tiền. Anh ta chấp nhận làm việc đó, nhưng giấu nhẹm với cô người yêu mới của mìnhTừ khóaBước Qua Lời Nguyền Vicky Donor 2012Bình luậnLưu ý các bạn không nên nhấp vào các đường link ở phần bình luận, kẻ gian có thể đưa virut vào thiết bị hoặc hack mất facebook của các thể bạn quan tâm
Năm lên bảy tuổi tôi được giáo dục khá cẩn thận về vị trí mà tôi đang chiếm một khoảng tí teo giữa cuộc đời mênh mông này. Tôi phải nhớ rằng thành phần gia đình tôi bần nông. Dĩ nhiên bần nông là gì, nó khác địa chủ, phú nông ở chỗ nào thì tôi không biết. Đầu óc trẻ con của tôi làm sao hiểu được những quy định thiêng liêng lật tập hồ sơ mỏng teo, có lẽ cũng đơn sơ như tâm hồn tôi, cô giáo dạy vỡ lòng của tôi, xinh đẹp như tiên sa, lẩm bẩm “thành phần cơ bản”. “Được”. Rồi cô trịnh trọng tuyên bố “Kể từ hôm nay em có nghĩa vụ phải làm sáng danh cha anh mình”. “Làm sáng danh cha anh mình”. Nghe mù mờ và hấp dẫn quá. Bởi vì ít nhất có một đứa trong lớp “không được làm sáng danh cha anh mình”.Con bé có cái tên rất thành thị Quý Anh. Nó kém tôi một tuổi, là đứa duy nhất trong lớp có lý lịch phức tạp như lời người lớn vẫn nói. Ngày ngày nó đi học cùng với chúng tôi nhưng bao giờ cũng sau một đoạn– Mày là con địa chủ bóc lột!Văng vẳng bên tai Quý Anh suốt thời cấp một là những lời trêu chọc như vậy. Dường như ý thức được số phận của mình, nó luôn luôn sợ hãi xung quanh. Chiếc mũ rơm bao giờ cũng che sụp gần hết mặt. Vào lớp nó ngồi khép nép ở bàn cô giáo của chúng tôi giảng bài “Đôi bạn” thì Quý Anh trở thành tên tội phạm thực sự. Đoạn con hươu được con rùa mách, đá lão địa chủ ngã nhào, một đứa ngồi giữa lớp hét toáng lên “Bố con Quý Anh đấy! Chết cha bọn địa chủ đi”. Cả lớp cười khoái chí trong khi Quý Anh gằm mặt xuống bàn. Nó không khóc nhưng gương mặt đờ đẫn tới mức chính cô giáo phải chữa lại “Không phải bố Quý Anh đâu. Chỉ là một thằng bạn của bố em ấy thôi”.Tan học, đám trẻ con chúng tôi ùa nhau chạy trên đê Chùa, Quý Anh tụt lại, lủi thủi như con chó con bị đàn ruồng bỏ. Nó tưởng thế là thoát, nào ngờ hôm đó chúng tôi quyết định “đấu” con bé thay bố tái mét, Quý Anh bị xô đi đẩy lại, đứng vào giữa vòng tròn. Thoạt đầu một đứa con gái trong đám bần nông cầm roi quất vào người Quý Anh– Tại sao mày bóc lột nhân dân?Quý Anh ôm chặt chiếc cặp sách, mắt trống rỗng nhìn đám đông. Một hòn đất nát bay thẳng vào mặt con bé “Khai mau!”. Lại một hòn nữa rồi cả trận mưa đất trút lên toàn thân Quý Anh. Nó vội ngồi ngụp xuống, đưa tay gỡ đất và xoa lên vết thương. Không hé nửa lời.– Thôi tha cho nó, hôm sau lại đấu sau, tháng sau và suốt một thời trẻ con, chúng tôi không ngớt hành hạ Quý Anh. Có hôm mặt nó tím bầm. Cũng có bận nó khóc, còn đa phần nó đều gắng chịu đựng, một sự chịu đựng mà ngay cả lúc lớn tôi vẫn không sao giải thích Quý Anh là lão địa chủ nòi. Trước kia lão gian ác có hạng. Sau cải cách ruộng đất, gia sản của lão bị xé nát và vợ chồng lão phải dựng lều ra ở rìa làng. Chẳng biết ngày xưa lão lý trưởng ấy ăn gan uống máu ra sao, nhưng khi tôi lớn lên chỉ thấy lão cặm cụi cùng vợ con cày xới mảnh vườn tí tẹo. Ra đồng, lão lý trưởng xưa kia cũng đứng riêng một chỗ. Gặp từ đứa trẻ lên sáu, nhất nhất lão đều lên tiếng chào hôm tôi bảo với bố tôi– Ông Hứa ngày xưa ác bá ra sao, mà ngày nay ông hiền tôi trợn mắt– Mày sắp quên mối thù rồi đấy. Chẳng qua thời nay là thời của Bần-cố nông thì lão phải chịu đấy con ạ. Mẹ tiên sư, giá lúc nó xua tuần đến đốt nhà ông nội mà mày được chứng kiến nhỉ!– Lão Hứa xua hả bố?– Chứ còn ai vào đấy. Thằng Tư Vê đeo kiếm dài chấm đất lúc nào chẳng cặp kè với lão Hứa, ai dám ho he. Gớm, nó chả hiền sớm cho để tôi ghi mối thù vào xương tuỷ, mỗi ngày bố tôi lại kể cho tôi nghe một chuyện thời xưa, về sự tàn ác của lão Hứa. Mỗi ngày một chuyện, lời kể của ông tuyệt vời như kể chuyện cổ tích, khiến tâm hồn tôi thấy đẫm những hồi ức kinh hoàng không bao giờ còn hong khô được nữa.* * *Sau trọn mười năm, kể từ ngày tôi khóc thầm ra đi, tôi lại trở về cái nơi còn ghi dấu mãi tuổi thơ cay đắng của tôi. Bố tôi già đi ghê gớm. Tóc ông bạc như cước, xơ xác trên vầng trán bị thời gian đào rãnh lô xô. Em út tôi lớn phổng lên thành một thiếu nữ xinh đẹp. Mười năm trước, chính nó từng họa theo lời bố tôi để thét lên “Anh hèn hạ lắm! Anh cút đi cho bớt tai tiếng”. Lúc đó nó mới 12 tuổi, nổi tiếng là đứa bé có bản lĩnh. Nó giống bố tôi như đúc cả về hình thức lẫn tính cách. Giờ đây em tôi, con bé chỉ thích đeo kiếm đóng vai nữ tướng hồi bé, vồ lấy tôi khóc nức nở. Nó khóc thổn thức, ai oán đến nỗi tôi phải ngồi thụp xuống gạt nước mắt. Đến lượt mẹ tôi, bà chỉ dám khóc thầm sau tấm màn che gió. Lâu lâu bà mới cất tiếng– Đưa anh đi rửa ráy, con!Đấy là bà bảo em tôi. Ôi trái tim người mẹ, bao giờ cũng có chỗ cho ta, sau khi mệt mỏi về trú ngụ. Bố tôi thì khác, ông xúc động theo kiểu của người cha. Ông ngồi ở bàn, vầng trán vằng vặc như chính người đang toan tính tiếp con đường công nghiệp mà người mơ cho tôi, bị đứt đoạn mười năm. Cặp mắt người vốn nổi tiếng một vùng vì độ thấu xa, không mảy may biểu lộ người mừng hay coi đó chỉ là chuyện trẻ đến ngồi ghé trên chiếc tràng kỷ nhẵn bóng, đối diện với bố tôi– Mười năm anh đi những đâu?– Thưa thầy con đi gần hết cái đất nước này.– Anh thấy nó rộng hay hẹp?– …– Chưa vượt biên chứ?Tôi vẫn im lặng, bắt gặp cái nhìn chia sẻ từ sau cánh cửa của em tôi. Tiếng bố tôi vẫn đều đều– Mười năm anh học được cái gì mang về?– Con học được nhiều thứ. Nhưng cái quí nhất là cuộc đời con phải biết tự định đoạt lấy mình.– Nghe nam nhi đấy! Giỏi!Tiếng “giỏi” mà bố tôi buông ra cũng giống như dấu chấm hết một đoạn văn hay nhưng với ông không lọt được lỗ “giỏi” ấy còn có nghĩa “Được, để xem”. Hết chuyện. Tôi uể oải đứng dậy theo em gái tôi ra phía bể nước. Nó cầm chiếc khăn mặt chờ sẵn ở cửa, cầm tay tôi kéo như chạy.– Anh chấp bố làm gì! Càng lớn em càng thương bố. Cuộc đời cũ vầy vật bố đến mức bố không thể quên được xem tôi hành hạ chiếc khăn mặt, nó tỉ tê– Anh về mà xem làng xóm, thay đổi khủng khiếp. Lớp người tuổi bố chết gần hết rồi. Vẫn hẹn nhau xuống mồ nữa cơ.– Những ai mà chết gần hết?– Ngoài bố ra còn ba vị nữa đang thập thò miệng lỗ. Cho các vị đi hết đi để đến lượt anh em mình làm chủ thế giới. Đến khổ với các vị.– Vẫn thù nhau à?– Thù càng ác liệt. Ngày mai anh sang chơi ông Mịch mà xem. Tuy tím tái hết chân tay đấy nhưng vẫn hỏi luôn mồm thằng ấy, thẳng nọ có vác mặt đến không thì lót lá dắt ra ngõ mát làm đầu óc tôi bớt nặng nề. Nhưng càng tỉnh táo tôi càng như bị ném vào tình thế phải che chắn tứ bề. Sẽ ứng xử ra sao cho ba vuông bảy tròn giữa những con người cứng đờ vì thiên kiến. Cuộc đời chiến sĩ chỉ dạy tôi điều đơn giản, nếu kẻ thù ở hướng nào thì phải quay súng về hướng ấy. Còn nếu nó ở bốn phía thì chính mình phải nổ tung! Trong trường hợp này, quá lắm tôi cũng chỉ đến mức – như mười năm trước – gào to lên lời nguyền rủa độc địa cho cái mảnh đất đầy thù hận này chìm lãng theo em gái ra thăm khu nghĩa địa. Quê tôi vẫn có thói quen chỉ tin vào người chết! Khu nghĩa địa của làng tôi lúc đầu chỉ có độc chiếc mả ngựa. Một vị tướng, không rõ từ thời nào, đã an táng con chiến mã của mình khi con ngựa đầy chiến tích ấy đến làng tôi thì gục xuống chết. Khi tôi lớn lên người ta vẫn gọi khu đất hoang ấy là “gò con ngựa”, mặc dù chính thức là nơi yên nghỉ của những người đã hưởng tuổi Trời. Giờ đây bãi nghĩa địa bị chia cắt làm ngôi mộ của họ xem ra cũng hiền lành. Nhấp nhô hàng trăm lô đất sàn sàn như nhau, cỏ mọc xanh rì. Làng tôi gọi đấy là khu bình dân. Sau hàng rào quét sơn trắng nổi lên đám mộ được xây cất công phu thò ra thụt vào, chạy song song nhau. Rồi lại một đám khác, lù lù mấy nấm đất cao ngang đầu, trên nóc đều có cây thiên tuế uốn éo một cách dị dạng. Tách biệt với khu bình dân và khu phú quí lại có một khu khác thập thò vài chục mô đất sè sè, nom hiu quạnh như lũ mộ vô chủ, cả năm may lắm được một lần hương khói vào dịp Thanh gái tôi trở thành người hướng dẫn đắc lực– Đám trắng toát kia là của mấy ông phó Cả, phó Hai, phó Ba. Lần này thì chắc không bị đào nữa.– Sao? Ai đào?– Người ta đồn các ông phó mang theo vàng xuống âm phủ nên dân đào vàng bán xới họ đào.– Còn đám kia?– Đám ấy của cha ông phó Hộ. Thật là lúc chết vẫn muốn lù lù trước thiên hạ.– Cuối cùng cũng chỉ là nấm đất với một dúm xương tàn. – Tôi nói bâng quơ như một ý tưởng đến bất chợt.– Đúng! – Em tôi đồng tính – Giá lúc sống các vị biết cho điều ấy một lát, em tôi tiếp– Trông thì gia phong thế thôi – là em bảo cái đám mộ kia kìa. Chứ lúc hấp hối các vị mới lộ chân tướng thật, nghĩ mà rùng mình.– Có chuyện gì thế?– Khi cụ Hộ – bố của các ông phó – hấp hối, cụ mới đưa ra bảng phân vai. Đứa trước đây là cháu bây giờ thành con. Đứa trước đây là em thì bây giờ lên chú… đến nỗi đám con cháu thảm hại ấy như lạc vào mê cung ngôi bậc. Hoá ra thời mấy chục năm trước, khi các ông Phó đi lính đồn trú cho Pháp thì cụ Hộ ngủ cả với mấy cô con dâu. Bà nào có mang liền lên bốt ở với chồng vài tháng…– Chết tiệt!!! – Tôi muốn gào thật to vào bầu trời thẳm sâu, tôi muốn gào xuống tận âm ty địa ngục cho quỷ thần nghe thấy, biết rằng chẳng để làm gì.– Thôi anh ạ! Cuối cùng họ chỉ còn lại trước cuộc đời bằng độc một mô đất. Cứ chia đều cho mỗi vị một làm theo lời em gái tôi, lòng không chút cảm xúc. Những nấm đất! Những nấm đất vô tri, lạnh lẽo. Các vị sống thế nào thì chết cũng thế ấy! – Tôi nguyền tôi phát hiện có một mô đất bẹp dí ở rìa khu bình dân, sát mép nước. Tuồng như nó cố tình lút xuống để người sống khỏi ngứa mắt. Thấy tôi ngẩn ngơ nghi hoặc, em gái tôi vội nói– Lão Hứa đấy. Lão chết hồi năm kia sau 7-8 năm ỉa đái ra quần. Làng không cho lão vào nghĩa địa nên lão đành tạm ở đấy. Hồi đưa tang lão, thối khắp làng đến nỗi ruồi xanh đuổi theo quan tài đông hơn ong vỡ tổ. Mấy ngày sau tháng khí còn chưa hết khiến mấy chục con chó hoá dại một lúc rồi theo lão cả. Chỉ tội cho chị Qu…u.. ý Anh và cái Quý Hương…“Quý Anh!” – Ký ức tôi bật chồm dậy như con ngựa chứng chưa thuần. Phút chốc những kỷ niệm mặn chát một thời của tôi vụt hiện lên, tươi rói như vết thương đang ứa máu.– Cô ta bây giờ thế nào? – Giọng tôi như vọng về từ một thế giới khác.– Chị ấy vẫn chờ anh. Cả làng bảo chị ấy mắc nghiệp chướng do lão Hứa gây ra. Nhưng chỉ mình em biết chị ấy chờ anh.
Phim Bạn Muốn Quan Tâm The Host The Host 2013 Mother’s Day is Cancelled Mother’s Day is Cancelled 2023 Hôn Nhân Tính Điểm The Marriage App 2022 Công việc Điều chúng ta làm cả ngày Working What We Do All Day 2023 Mật Danh The Prince 2014 Lang Vương The Werewolf 2021 Tôi là Chris Farley I Am Chris Farley 2015 Nữ Đầu Bếp Julie & Julia 2009 Qala Qala 2022 Sứ Mệnh Tuyệt Mật Point Blank 2010 The Drop The Drop 2022 Aka Aka 2023 Vượt Qua Giới Hạn Beyond Paradise 2016 Last Shift Last Shift 2014 Cậu Út Nhà Tài Phiệt Reborn Rich 2022 Hot Take The Depp/Heard Trial Hot Take The Depp/Heard Trial 2022 Hoa Sen Đen Black Lotus 2023 Star Wars Tales of the Jedi Star Wars Tales of the Jedi 2022 Tên Đạo Tặc Từ Tương Lai Time Hustler 2022 Đến Giờ Uống Thuốc Take Your Pills 2018
bước qua lời nguyền